Truyện ngắn: Đằng sau cái tát
HNTĐ
Chị ngồi tô son trước gương, thi thoảng chị dừng lại nghe ngóng rồi lại thở dài. Tiếng ti vi ngoài phòng khách vang lên những tiếng la hét ầm ĩ của một trận bóng đá . Chị đoán là anh lại đang dán mắt vào đó. Nghĩ trong đầu như vậy, chị cười khẩy. Bỗng dưng chị thấy khó chịu với cái sự nhàm chán của chồng.
Chị khoác thêm chiếc áo rồi đi ra khỏi nhà. Đi ngang qua phòng ngủ của con, chị dừng lại khi thấy cánh cửa phòng khẽ mở. Chị ngó đầu vào bên trong và nhìn thấy anh. Anh vặn nhỏ chiếc đèn ngủ, kéo chăn đắp ngang người con rồi hôn nhẹ lên trán con bé. Bất giác chị cảm thấy chạnh lòng ganh tỵ đôi chút.
Chị ra ngoài phòng khách và nhận thấy anh đã cho nhỏ tiếng tivi từ bao giờ. Vẫn là trận đấu bóng đá nhưng nhưng anh gần như chỉ xem hình mà không nghe tiếng. Anh không muốn làm con thức giấc.
- “Muộn rồi em còn đi đâu vậy?”
Chị đưa tay nhìn đồng hồ rồi thản nhiên:
- “Mới 10h làm gì mà muộn. Ai như anh lúc nào cũng ru rú ở nhà !”
- “Em có biết, con bé cần có em không, mà lúc nào cũng đi như vậy? Con đang tuổi lớn, con cần em…”
- “Em không thể chôn vùi cuộc sống của mình trong cái nhà này mỗi tối được. Em cũng cần phải có những hoạt động riêng cho mình. Tối nay em đi tiệc với lớp khiêu vũ buổi tối, em về muộn. Anh đừng chờ”.
- “Con sốt, anh không muốn em đi. Em ở nhà một hôm thì đã sao!
Chị thản nhiên anh bởi bao lâu nay anh vẫn nói vậy nhưng rồi lại mặc kệ khi nhìn chị bước ra khỏi nhà. Chị lẳng lặng cầm chiếc điện thoại rồi bấm số, coi như không nghe thấy lời anh vừa nói.
- “Lan à, đến đón mình nhé, mình đợi ở đầu ngõ nha”
Chị bước gần về phía cửa mà không hề nhận ra rằng đôi tay anh đang nắm lại và run lên vì giận dữ:
- “Em đứng lại…!!!”
Chị vẫn không ngừng bước về phía cửa:
- “Anh nói, em đứng lại!”
Tới lúc này, chị mới ngây người ra khi nghe thấy sự bực tức toát lên từ câu nói và ngữ điệu của anh. Với vẻ mặt đầy khó chịu, chị bỏ chiếc mũ bảo hiểm ra khỏi đầu, từ tốn tháo giày rồi bước vào nhà.
- “Anh không có quyền cấm tôi. Tôi cũng có phải có những tự do cá nhân của riêng mình chứ!”
- “Đã bao giờ anh cấm đoán em trong những cuộc vui chơi chưa? Nhưng hôm nay con ốm và anh muốn em ở nhà để làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ !”
Chị nhếch mép cười với thái độ khinh thường chồng ra mặt.
- “Nếu thế, anh nên học cách làm tốt trách nhiệm của một người chồng, người cha đi. Anh kiếm ra nhiều tiền, chí ít là bằng tôi. Đã bất tài thì đừng lên mặt…”
-“Bốp ...!”
Anh tát một cái vào má chị. Mắt anh ánh lên sự giận dữ và bất bình nhưng ngay sau đó nó trùng xuống. Có lẽ anh cảm thấy có lỗi bởi bao năm qua anh chưa từng một lần to tiếng với vợ chứ đừng nói là dùng vũ lực. Trong đời anh phải đánh vợ nghĩa là anh đã bất lực với cuộc sống hôn nhân của mình.
Chị đưa tay sờ lên gò má vừa bị tát một cái bỏng rát. Nhưng chị không khóc. Chị nhìn anh đầy thách thức và nói:
- “Anh giỏi lắm, đã bất tài lại còn đánh vợ. Có người đàn ông nào như anh chưa?”
Chị chạy ra khỏi nhà, chẳng cần mũ bảo hiểm, chị vẫy một chiếc taxi.
Ngồi trên xe, chị không biết mình sẽ đi đâu.
Đã gần chục năm rồi anh chị lấy nhau. Từ một tình yêu đẹp thời sinh viên, cuối cùng thì cuộc hôn nhân này biến thành điều gì? Chị luôn cảm thấy bất mãn vì chồng không làm ra nhiều tiền. Chị là người phụ nữ thành đạt, chị ra ngoài và gặp những người đàn ông mở miệng là nói tới bạc tỉ. Vì thế mà chị âm ỉ giận. Giận vì chồng lúc nào cũng ôm khư khư cái cuộc sống êm đềm nhưng chị thích cuộc sống hào nhoáng và sung sướng hơn thế.
Chị lướt nhanh lại quãng thời gian đã qua. Quả là anh đã thay chị làm người vợ trong nhà. Tan làm anh về sớm đón con, anh nấu cơm, anh dọn nhà, anh cho con ăn, anh dỗ cho con ngủ…
Còn chị, chị quen với việc trở thành người của xã hội hơn là gia đình. Mọi người thấy chị sướng khi có chồng đảm đang, tháo vát, nhưng chị thì thấy chán nản, coi thường khi chồng không phong độ như người ta.
Nước mắt chị cứ thế lăn dài… Bao năm rồi chị chưa từng bị chồng đánh. Chị có cảm giác tức tối nhưng cũng nuối tiếc một thời tình yêu mê đắm…
Hình như anh vẫn vậy, nhưng chỉ có chị là khác. Chị không còn cảm thấy cần được yêu thương từ anh thêm nữa…
Anh ngồi trong phòng khách một mình. Anh tắt điện và để cho bóng tối bao trùm lấy mình. Anh nghĩ về những lời vợ nói, về cuộc hôn nhân này và về những gì đã qua trong suốt 10 năm qua. Anh khóc, giọt nước mắt của người đàn ông đã rơi.
Chị trở về nhà vào lúc 2h sáng. Thấy chị về nhà, anh lao ra mở cửa. Anh không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng đóng cánh cổng lại. Chị đoán anh biết lỗi nên mới làm như vậy. Chị vẫn làm như bộ mình không có chuyện gì.
Chị đi thẳng vào phòng ngủ rồi chốt cửa. Chị biết thế nào đêm nay anh cũng chẳng vào phòng, chị muốn làm như thế để chứng tỏ cho anh biết rằng chị không muốn có sự xuất hiện của anh trong căn phòng này.
Nhưng chị chờ, chờ mãi, gần 1h đồng hồ qua đi. Chị nhìn điện thoại thấy báo 3h sáng. Chị rón rén mở cánh cửa phòng và nhìn ra phòng khách. Anh không hề ở đó.
Chị giật mình chạy vội lại. Chị bật điện lên và thấy trên bàn một tờ giấy đặt ngay ngắn:
“Thương gửi em…
Anh biết, bao năm qua, em cảm thấy bất mãn vì có một người chồng không kiếm ra nhiều tiền như em mong đợi. Anh biết, đó là lỗi của một người đàn ông như anh.
Nhưng em ạ. Ngôi nhà lúc nào cũng cần phải sáng đèn, căn bếp cần có người thắp lửa… Nếu em là người phía bên ngoài cánh cửa thì anh phải là người lùi lại, bật công tắc đèn, làm cho bếp luôn ấm… Vì chúng ta là một gia đình. Vì con cần có người bên nó.
Sẽ ra sao nếu chúng ta cùng ra ngoài và căn nhà này luôn khóa chặt.
Anh dám chắc, nó lạnh lẽo chứ không còn là một tổ ấm.
Lúc đó anh sợ rằng em có mang tiền về thì căn nhà vẫn lạnh lẽo và u ám.
Anh chỉ nghĩ rằng nếu có một người đã bay trên bầu trời như một con diều no gió thì cần có một người làm sợi dây níu nó về với mặt đất. Anh đã chấp nhận là người lùi lại.
Nhưng em luôn cầu toàn một điều gì khác nữa, có lẽ là nhiều hơn những điều anh có thể.
Chúng ta nên dừng lại. Đó là cách để em không thấy lòng mình bất mãn và để anh không cảm thấy mình mệt mỏi.
Nếu chúng ta chỉ mang lại những tổn thương và không bằng lòng cho nhau, đó là lúc con tim đã hết yêu rồi em ạ.
Đơn anh viết và ký sẵn rồi. Còn chờ em nữa thôi.
Tạm biệt em”.
Anh đã đợi chị về nhà rồi anh mới ra đi.
Chị bật khóc khi nghĩ ra việc anh đã cố gắng làm tròn trách nhiệm giữ hơi ấm cho căn nhà này tới cùng. Chị bật điện sáng căn phòng khách và ngồi mong đợi anh. Chị đoán sáng hôm sau hết giận rồi anh sẽ về…Bởi chị luôn coi anh là vật thuộc quyền sở hữu của riêng chị...
Nhưng trời mỗi lúc một sáng mà anh đã không trở về...
Bất giác chị nhìn lại một lượt quanh nhà và cảm thấy thiếu vắng, một cảm giác trống trải, lạnh lẽo lạ thường...
ST
Nguồn: https://www.truyenngan.com.vn/