Truyện ngắn: Thức tỉnh tâm hồn

HNTĐ

Thế nên, gặp chuyện gì cũng đừng quá kích động, hãy tỉnh táo suy nghĩ. Quên hận thù đi, quên hận thù chính là một loại giải thoát, chính là một niềm hạnh phúc.

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời - Lần 2")

***

Đi bộ dưới cơn mưa hồi lâu, Sơn đã có chút mệt mỏi. Hắn uống nốt mấy ngụm nước lọc, quẳng cái bình xuống đất, lấy chân đá văng nó đi. Hắn tìm gốc cây khô ráo để ngồi nghỉ thì bỗng thấy một làn khói bếp lượn lờ ngay sườn núi bên cạnh. Tinh thần đang mệt mỏi của hắn bỗng rung lên: Có khói bếp là có người, có người là ta có thể ra tay! Hắn sờ bên hông con dao còn nguyên vỏ, thầm hạ quyết tâm, dùng con dao này giết người!


1

Sơn muốn giết người! Hắn cho rằng việc quan trọng nhất bây giờ của hắn là giết người! Thế nên hắn bấp chấp mưa gió đi tới nơi vắng vẻ này.

Khói bếp chậm rãi tới gần, một gian nhà đơn sơ lúc ẩn lúc hiện, Sơn dùng sức nắm chặt chuôi đao, khóe miệng lướt qua một nụ cười độc ác. Đến gần nhà lá, con chó vàng cảnh giác "gâu gâu" kêu to. Chỉ chốc lát sau, một người mặc áo mưa đi ra, con chó ngoắt ngoắt cái đuôi chạy về chân chủ. Chủ nhà nhìn thấy một chàng trai trẻ đang ướt sũng dưới mưa vội vàng gọi : "Mau mau vào tránh mưa, đừng ngại."

Sơn đi vào nhà, căn nhà đơn sơ nhưng rất gọn gàng ngăn nắp. Chủ nhà cởi áo mưa, mái tóc thật dài cuộn lại trên đầu, thời gian điêu khắc hàng loạt nếp nhăn trên khuôn mặt, nhìn qua khoảng năm mươi tuổi. "Bác ở đây một mình à?"

"Ừm, chỉ có một mình bác. Ngồi xuống đi." Người phụ nữ chỉ vào chiếc giương đơn sơ.

Sơn ngồi xuống giường, thầm nghĩ: "Tốt lắm, tìm được mục tiêu rồi." Bỗng một tiếng "Hắt xì" thật to vang lên, Sơn đi lâu dưới mưa nên bị cảm lạnh. Con chó vàng đột nhiên đứng lên, hai con ngươi dữ tợn nhìn chằm chằm, miệng không ngớt gầm gừ đe dọa. Sơn không tự chủ được đưa bàn tay hướng về phía hông.

"Vàng! Nằm xuống" Người phụ nữ quát một tiếng, con chó chậm rãi ngồi xuống, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Sơn.

"Cháu cảm lạnh rồi, ở đây lại không có quần áo đàn ông, cháu mặc tạm cái áo khoác của bác cho đỡ lạnh."

"Thôi, không cần đâu, cháu nghỉ một chút rồi đi."

"Đói không, bác nấu cho bát mì, ăn đi rồi hãy về, xuống đường cái còn xa đấy. Đừng đi lên núi nữa, đến đây là hết đường rồi."

"Hết đường?" Sơn đang hỏi người phụ nữ, cũng là hỏi chính mình. Hắn tự nhủ : Giết người xong chắc chắn là phải quay về, nhưng bây giờ chưa phải cơ hội, mình vừa đói vừa mệt, lỡ như đâm không chết, bà ta sẽ chạy đi, hơn nữa con chó vẫn nhìn mình chằm chằm, không chừng mình thực sự hết đường.

"Hết đường thật rồi, bác ở đây cả chục năm rồi còn lần đầu thấy có người đi tận ra đây. Trời sắp tối rồi, ăn mì xong nhanh nhanh trở về, nếu không trời tối là không đi nổi đâu."

"Ừm, được rồi." Sơn đi bộ cả ngày nên thực sự cảm thấy rất đói.

"Thêm củi vào cho bác, để bác chuẩn bị mì."

"Ừm" Sơn chọn những thanh củi nhỏ, khô cho vào bếp.

"Sao cháu lại đi ra tận đây?" Người phụ nữ nhanh chóng chuẩn bị nấu mì, hỏi.

"Cháu. . . cháu. . ." Sơn ngập ngừng mãi không nói lên lời.

"Đừng lo, ở đây chỉ có mình bác, cứ yên tâm nói đi."

"Cháu. . . Cháu đi tìm mẹ." Sơn đương nhiên không thể nói mình đi giết người, đành bịa chuyện nói.

"Mẹ cháu đi đâu rồi?"

"Ừm, người ta bảo lúc cháu bảy tuổi, mẹ cháu bỏ nhà theo trai, nghe nói là trốn về hướng núi này."

"Aaa" Nghe Sơn kể, người phụ nữ giật mình, con dao không may cắt trúng tay.

"Bác, bác làm sao thế?" Sơn đứng lên hỏi.

"Không việc gì." Người phụ nữ lấy vải quấn qua loa một vòng, rồi hỏi : "Cháu tên gì?"

"Cháu tên Sơn."

Rất nhanh, nước sôi, bà cho mì vào nồi, dùng đũa quấy quấy, rồi đậy nồi lại. Bà mang chiếc áo khoác đầu giường đưa cho Sơn nói : "Cháu mặc tạm cái áo khoác này kẻo ốm."

Căn nhà lá đơn sơ không cản hết gió lạnh thổi đến khiến Sơn run lẩy bẩy. Hắn "Cảm ơn" rồi đứng dậy đưa lưng về phía bà rồi mới cởi áo ướt ra mặc lấy áo khoác. Hắn không muốn để cho bà nhìn thấy con dao bên hông.

2

Mì rất nhanh chín, Sơn ăn ngon lành, chỉ thoáng chốc đã hết cả nồi. Hắn lau miệng một cái, cười khen: "Mì ngon quá."

"Bác thấy cháu cảm rồi, cứ nằm trên giường nghỉ lúc đi, bác hong khô áo cho."

"Không sao đâu, cháu ngồi nghỉ tí là đi được mà." Sơn ngồi lên giường. Tuy hắn cảm thấy không khỏe nhưng sát cơ vẫn không giảm. Người phụ nữ đưa lưng về phía hắn, hiện tại ra tay liền dễ như trở bàn tay có thể kết liễu tính mạng của bà ta. Hắn nắm chặt cán dao, chuẩn bị tâm lý thật tốt trước khi ra tay.

Hai tay người phụ nữ đang giơ áo của Sơn trên bếp lửa, hoàn toàn không có chút đề phòng Sơn. Bà chỉ có một ý nghĩa trong đầu, giúp áo của Sơn nhanh chóng khô. Nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của bà ta, Sơn đột nhiên sinh ra ý nghĩ thương hại, giết một người tốt như vậy, có phải là quá tàn nhẫn!

Không! Không! ! Vô độc bất trượng phu! ! !

Ai bảo ta gặp bà, mà bà lại ở một mình. Ngay cả bà ta cũng không giết được thì làm sao giết tên Vương kia! Nghĩ đến Vương, lửa giận trong lòng hắn cháy hừng hực. Hắn nhìn chằm chằm người phụ nữ, chậm rãi rút dao ra khỏi vỏ, lặng lẽ đứng lên, tay mặc dù có chút run rẩy, răng mặc dù có chút lạch cạch, nhưng ý đồ giết người cực kỳ kiên quyết. Hắn nhấc chân tiến tới, thừa dịp người phụ nữ không chuẩn bị, định chém một nhát gọn gàng kết thúc tính mạng bà ta.

Nhất cử nhất động của hắn bị con chó vàng trông thấy, hắn vừa nhấc chân phải lên con chó đã "Gâu" một tiếng, nhe hàm răng trắng bóng. Nó tựa hồ đã nhìn thấu dụng tâm hiểm ác của Sơn nên vô cùng cảnh giác. Bị con chó cảnh cáo, Sơn giật nảy mình, lập tức ngã ngồi xuống giường. Người phụ nữ nghe được âm thanh, quay đầu lại hỏi: "Sao thế?"
"Đầu cháu hơi choáng." Sơn tranh thủ thời gian dùng chiếc áo khoác che tầm mắt, nhét con dao về vỏ.

Người phụ nữ thêm củi vào trong lò, đứng dậy, đến bên giường sờ trán Sơn, kinh ngạc nói: "Cháu sốt cao quá. Thôi nằm xuống ngủ rồi mai hãy về." Nói xong, bà giúp Sơn chuẩn bị chăn màn. Dần dần, Sơn càng ngày càng thấy không ổn, toàn thân không tự chủ được phát run.

"Đừng sợ, bác làm cho ít nước gừng nóng uống vào là khỏe." Người phụ nữ xoay người cho thêm củi vào bếp, rồi đặt nước lên. Sau đó, bà đi ra vườn rau sau nhà đào lên một củ gừng, cạo sạch, thái mỏng bỏ vào trong nồi. Nước gừng rất nhanh nấu xong, bà ta rót ra bát cho Sơn uống. Chưa đi đến giường đã nghe tiếng Sơn nói mớ: "Thằng chó Vương, tao đâm chết mày!"

"Thằng bé này, mê sảng rồi?" Bà nhìn thấy Sơn bờ môi khô khốc, sắc mặt trắng bệch.

"Sơn, Sơn, Sơn ơi!" Gọi to mấy tiếng nhưng không thấy có phản ứng, bà đi tới lay động vai Sơn. Sơn giật mình tỉnh giấc, "A" một tiếng. Nhìn thấy bà, hắn ít nhiều có chút hoảng sợ, lại không biết nói gì.

"Nước gừng được rồi, uống ngay đi cho nóng, hết lạnh là đỡ ốm." Người phụ nữ đưa cho Sơn chén nước gừng.

"Cảm ơn bác." Sơn nhận bát nhấp một hớp nhỏ, nước gừng nóng tỏa ra khắp người, hắn an tâm thoải mái ùng ục uống một hơi hết sạch.

3

"Sơn à, Vương là ai?"

"Sao bác biết?"

"Bác nghe cháu nói mớ, cháu có mâu thuẫn gì với người ta?"

Sơn do dự một chút, kể cho một người xa lạ cừu oán của mình có vẻ không tốt lắm? Không quan trọng, dù sao bà ta rồi cũng sớm trở thành oan hồn dưới tay mình, nói ra cũng không sao.

"Không chỉ là mẫu thuẫn, ấy là không đội trời chung, người chết ta sống." Dưới ngọn đèn, trong ánh mắt quan tâm của người phụ nữ, Sơn chậm rãi kể ra mọi chuyện.

"Thằng Vương là công an xã, hắn chia rẽ tình yêu của cháu. Cháu và bạn gái rất yêu thương nhau. Từ khi mẹ cháu bỏ đi, cha cháu suốt ngày uống đến say khướt, uống say lại lôi cháu ra đánh mắng. Mỗi lần cháu bị đánh đều có cô ấy hết lòng chăm sóc, an ủi. Nhà cô ấy rất giàu nhưng cô ấy không bao giờ chê cháu nghèo mà luôn hết mực quan tâm cháu. Với một kẻ không có mẹ, không có một gia đình ấm áp như cháu thì cô ấy còn quan trọng hơn cả tính mạng cháu! Cháu đã thề, cả đời này sẽ không phụ cô ấy, cả đời này sẽ không để cô ấy bị tổn thương. Thế nhưng mà. . ." Sơn nói không được nữa, nước mắt chua xót rơi đầy mặt.

Người phụ nữ cũng thở dài than thở hỏi. "Thế bạn gái cháu giờ thế nào?"

"Cô ấy vẫn đang học lớp 12. Chúng cháu từng học cùng lớp với nhau từ lớp 6."

"Không học cùng nữa à?"

"Tháng trước, cháu bị đuổi học. Cháu học cũng được, nhưng mà bị kỷ luật buộc phải chuyển trường khác. Chuyện là trên lớp có một thằng béo nhà giàu phách lối thường xuyên cãi nhau với cháu. Nó cậy ngồi phía sau cháu nên nhân lúc cháu không chú ý viết chữ "ngu" lên áo cháu. Cháu chỉ có mỗi hai bộ áo trắng để đi học, thế mà nó lại viết lên áo để biến cháu thành trò cười. Cháu bắt nó đền mà nó còn cứng cổ thách thức. Cháu tức không chịu nổi đấm thật mạnh vào mũi nó, nghe đâu nó bị gãy mũi luôn" Sơn ngập ngừng dừng một chút rồi kể tiếp, "Cô chủ nhiệm biết chuyện chạy tới mới vừa thấy cháu đã mắng xối xả. Đã thế còn chia rẽ cháu và bạn gái là "yêu đương nhăng nhít" nên đòi bắt cháu chuyển lớp. Cháu tức điên xông lên bục giảng cãi nhau tay đôi. Ai dè cô ấy tuổi già, có bệnh cao huyết áp nên mới giằng cò một tí đã té xỉu trên bục giảng. Nhà trường phải gọi xe cứu thương, cháu cũng bị dọa đến mặt trắng bệch. Về sau gia đình thằng béo báo cảnh sát, muốn bắt cháu đi tù, thế là thằng Vương đến xử lý. Cháu không bị đi tù nhưng cũng bị đuổi học."

"Ài, thật đáng thương." Bà thở dài một tiếng ngao ngán.

"Thằng chó Vương kia sau khi biết cháu có bạn gái đã tìm mọi cách chia rẽ. Nó còn đến nhà bạn gái cháu bảo bố mẹ bạn ấy cấm không cho qua lại với cháu. Có lần cháu và bạn gái gặp nhau thì hắn trông thấy, xông tới dọa cháu. Sau đó hắn còn mách lẻo hại bạn gái cháu bị cấm cửa không được ra ngoài. Con chó, ỷ thế hiếp người. Cục tức này làm sao mà nuốt trôi được? Cháu và nó không đội trời chung!"

"Cái gì của mình thì sẽ là của mình. Cái không của mình thì cố cũng vô ích. Giờ việc quan trọng nhất của cháu là chuẩn bị thi đại học vì tương lai phía trước. Đừng vì một cô gái mà đi vào ngõ cụt."

"Không được, cháu đã thề với bạn gái, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, quyết không thể nuốt lời."

"Cháu đừng nghĩ nhiều như vậy. Đàn ông hẳn là phải sống có trách nhiệm, nhưng cũng phải xem là chuyện gì. Có rất nhiều chuyện không đáng để xốc nổi. Cháu còn trẻ, đường đời còn dài. Mà bây giờ đầu cháu còn đang nóng bừng kìa, nằm xuống đi. Ngủ một đêm, sáng mai sẽ khỏe hơn." Bà sờ lên trán Sơn, quan tâm khuyên bảo.

"Bác, cháu ngủ trên giường thì bác ngủ ở đâu?"

"Bác còn hong khô đồ của cháu đã, rồi dựa vào tường một tí là ngủ được, cháu cứ yên tâm ngủ đi cho khỏe." Bà kéo chăn chỉnh tề cho Sơn.

Nhìn bóng lưng người phụ nữ xa lạ ấy, Sơn bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.


4

Hôm sau tỉnh lại, trời đã sáng choang. Sơn lắc lắc đầu, cảm thấy người khỏe hơn hẳn, sờ bên hông, con dao vẫn còn đó. Người phụ nữ cùng con chó vàng không biết đã đi đâu. Sơn tự hỏi : Chẳng lẽ bà ta nghi ngờ hành vi của mình, sợ gặp bất trắc nên cố tình dậy sớm tránh né sao?

Sơn mặc chiếc áo khoác đã khô của mình, trông thấy trong bát còn ba củ khoai nướng, nhìn trên bếp vẫn còn nồi cháo đang nóng hôi hổi, hắn ăn hết sạch rồi đi ra ngôi nhà lá.
Sau cơn mưa trời lại sáng, trên núi cỏ cây tuôn tràn sức sống. Người phụ nữ đang ở sườn núi gần đó, giơ cuốc làm việc, tựa hồ đang đào khoai lang, đào mấy nhát lại cúi người xuống nhặt, con chó vàng không biết đã chạy đâu.

Cơ hội rốt cuộc đã đến, hắn vô ý thức sờ sờ bên hông con dao. Trong lòng hắn thầm nhủ, xin lỗi bác, trước khi giết chết thằng Vương, cháu nhất định phải tìm kẻ chết thay để luyện tập, rèn dũng khí, bác là lựa chọn tốt nhất. Bác yên tâm, nhớ bát mì của bác, nhớ bát canh gừng, nhớ ngủ trên giường của bác một đêm, nhớ tới khoai và cháo sáng nay, cháu sẽ không để bác phải phơi thây ngoài đường, cháu sẽ đem thi thể bác chôn dưới ngôi nhà lá. Thật xin lỗi!

Sơn bước dần tới gần người phụ nữ. Bà ta nghe tiếng quay lại thấy Sơn, bà hô: "Dậy rồi à, về nhà đi kẻo mọi người lo lắng đấy!"

"Bác, để cháu tới giúp bác một lúc!" Sơn lớn tiếng đáp. Có lẽ vì đi quá nhanh, có lẽ vì quá căng thẳng, Sơn không chú ý dưới chân mình. Hắn đột nhiên cảm thấy giống như giẫm phải một bãi bùn nhão, chợt cúi đầu nhìn xuống đã thấy một con rắn hổ mang to ưỡn mình lên cắn vào chân hắn. Cảm giác đau đớn tột cùng khiến hắn thét lên đau đớn rồi ngã lăn xuống đất.

"Sơn, sao thế?!" Bà nhìn thấy Sơn ngã xuống, vội vàng quẳng cuốc chạy tới.

Nhìn thấy Sơn hai tay ôm thật chặt cổ chân đang chảy máu, bà nhíu mày thật sâu hỏi: "Cháu bị rắn cắn rồi?"

"Aaaa, cháu bị rắn hổ mang cắn!" Sơn thở hổn hển đau đớn hô.

"Đừng sợ, có bác đây." Người phụ nữ từ vạt áo đã cũ kỹ của mình xé xuống miếng vải, nhanh nhẹn cột vào chân bị cắn của Sơn. Bà dùng miệng ra sức hút máu, vừa mới bắt đầu còn biết hút mấy cái lại nôn ra một cái, nhưng nghe được tiếng Sơn rên rỉ thống khổ, bà lo lắng Sơn bị nguy hiểm tới tính mạng, vậy mà sau đó quên nôn ra, cứ từng ngụm từng ngụm hút máu độc. Khoảng nửa tiếng sau, bà cảm thấy không còn tí sức lực nào, không thể hút nổi nữa. Bà nhìn thấy xung quanh vết cắn chỉ có một mảnh nhỏ bị tím đen mới miễn cưỡng cười nói: "Đừng lo, độc rắn bị bác hút hết rồi, không có gì nguy hiểm nữa đâu."

"Cảm ơn bác! Bác, cảm ơn người đã cho con sinh mệnh thứ hai!" Sơn cảm kích liên tiếp cảm ơn.

"Sống trên đời phải biết yêu thương giúp đỡ nhau. Sống phải có lòng lương thiện, phải có sự bao dung, không thể chuyện gì cũng tính toán so đo. Tựa như con rắn, nếu cháu không dẫm lên nó thì nó cũng sẽ không tổn thương cháu, nó cắn cháu là do bản năng. Nhưng con rắn không biết, vết cắn này có thể lấy đi tính mạng cháu. Sơn à, hãy quên đi hận thù, tương lai của cháu và người bạn gái kia còn dài. Cuộc sống còn có vô vàn điều tốt đẹp đang chờ."

"Bác, cảm ơn lòng tốt của bác. Bác không chỉ cứu mạng con, còn giáo dục con làm người. Bác là người tốt, nhưng con... nhưng con không phải là người! Con luôn có ý đồ độc ác với bác, vừa rồi, con còn nghĩ hạ độc thủ với bác. Con ... con thật xin bác, bác, bác hãy đánh con đi!" Sơn nắm bàn tay người phụ nữ quất mạnh mặt mình.

"Không cần như vậy đâu, cháu hiểu ra là bác mừng lắm rồi."

"Bác, mong bác tha thứ cho con! Bác! Sao môi bác tím bầm thế này?" Sơn phát hiện bà ta suy yếu vô cùng, vội vàng hỏi.

"Con à, nói thật cho con, vừa rồi bác lỡ nuốt vào quá nhiều độc rắn, mà từ nơi đây chạy ra trạm xá thì không kịp rồi." Người phụ nữ thều thào nói.

"Không, bác! Con sẽ cõng bác xuống núi, con sẽ cứu bác!" Sơn cắn răng, nhịn đau đứng lên, dùng sức nhấc bà lên lưng.

"Con à, đừng tốn công vô ích, không kịp nữa rồi, ngồi xuống nghe bác nói nốt. Bác lần đầu tiên thấy con đã nhìn ra gương mặt non nớt nhưng đằng đằng sát khí, còn dấu con dao bên hông, nhất định là đang nghĩ quẩn. Bác nghĩ con còn trẻ, còn có thể giáo dục, bác muốn dùng hành động của mình cảm hóa con. May là con rốt cục cũng đã hiểu ra, như thế dẫu ta có đi về thế giới bên kìa, ta ... ta cũng yên lòng."

"Bác, bác đừng nói nữa ! Giữ sức, người sẽ không chết, nhất định sẽ không chết! Con sẽ cứu người, dẫu còn một hơi thở con cũng sẽ cứu người!" Sơn nước mắt đầm đìa nói.
"Không cần, cảm ơn. . . cảm ơn... Trong túi áo của con có một phong thư của bác. Con của bác cũng lớn bằng con, dáng dấp cũng giống lắm, ta không có gì hy vọng xa vời, chỉ hy vọng trước khi đi có thể nghe được một tiếng ... một tiếng MẸ." Sắc mặt người phụ nữ đã tái xanh, khó nhọc nói hết câu.

"Mẹ" Sơn ôm bà vào lòng, khóc lớn gọi mẹ.

Người phụ nữ chậm rãi đình chỉ hô hấp, nhưng nước mắt của bà vẫn đang y nguyên chảy ra.

"Mẹ!" Sơn lau nước mắt cho bà, lần nữa kêu khóc gọi.

Tiếng la khóc của Sơn quanh quẩn trong khe núi lâu thật là lâu...

5

Không biết đã trôi qua bao lâu, Sơn một tay ôm người phụ nữ, một tay móc ra lá thư, chỉ thấy trong thư viết :

"Gửi đứa trẻ đáng thương,

Cả đêm nay bác không chợp mắt được. Bác cứ thẫn thờ ngồi đây nghĩ về quá khứ, rồi một lần lại một lần sờ trán của con, cho đến khi cơn sốt lui dần. Bác nướng cho con mấy củ khoai lang, nấu cho con ăn bát cháo. Mấy củ khoai lang con có thể mang theo khi về, phòng khi đói bụng.

Sơn à, vừa nhìn thấy mặt con đằng đằng sát khí, bác rất lo lắng con sẽ nhất thời xúc động đi vào ngõ cụt. Cừu hận là độc dược, tổn thương người khác, cũng tồn thương chính mình. Tuyệt đối không bao giờ vì hận thù mà làm những việc phải hối hận cả đời.

Con còn trẻ, nếu con yêu bạn gái mình thì lúc này càng phải cố gắng phấn đấu vì tương lai của hai đứa. Nếu con giết Vương, bạn gái của con sẽ vui sao? Nếu con giết cảnh sát, con sẽ phạm vào quốc pháp, cuộc đời của con sẽ ra sao? Con hãy thử suy nghĩ, nếu thực như con dự tính, con sẽ hạnh phúc sao?

Sơn à, nói thực, bác là kẻ giết người. Bác đã giết ### (chú thích: chữ này viết xong lại bị bôi đen). Vì sợ tội, hơn chục năm nay bác đã một mình lẻ loi trốn ở nơi rừng sâu núi thẳm, ngay cả một người để trò chuyện cũng không có. Cuộc sống vật chất và tinh thần đều vô cùng cằn cỗi. Ngày ngày, bác sống rất khổ sở và hối hận.

Thế nên, gặp chuyện gì cũng đừng quá kích động, hãy tỉnh táo suy nghĩ. Quên hận thù đi, quên hận thù chính là một loại giải thoát, chính là một niềm hạnh phúc. Sau khi trở về con hãy đối xử tốt với hết thảy mọi người, con đối xử tốt với người khác thì người khác nhất định sẽ đối xử tốt với con. Cha con thực ra là một người đáng thương, con nhất định phải đối xử tốt với ông ấy, dẫu sao ông ấy cũng đã nuôi nấng con thành người.

Có rất nhiều lời muốn nói với con, nhưng chỉ dặn dò những con những điều quan trọng nhất này.

Chúc con cả đời bình an!

Một người mẹ."

"Mẹ " Sơn ức chế không nổi, tiếng khóc thét khàn khàn vang vọng khắp núi rừng . . .

Hết.
Nguồn: https://www.truyenngan.com.vn/

CÙNG CHUYÊN MỤC

Những bài thơ hay

Tản văn, bút ký

Truyện ngắn

Tác phẩm âm nhạc